Bố tôi
Bố tôi sang Mỹ 13 năm theo diện đoàn tụ, tôi chưa bao giờ có dịp ngồi một mình nói chuyện với bố , bao nhiêu lần tôi đến thăm bố mẹ, luôn có một vài người bên cạnh bố ( ít nhất cũng là mẹ )
Lần đầu tiên ngồi một mình với bố, nhìn kỹ bố, những nếp nhăn trên trán trên cổ bố đã xếp ly ...buồn , niềm thương bố tràn ngập trong tư tưởng tôi, tôi nghĩ một ngày nào không xa nữa, thân xác đó, sẽ nằm yên trong lòng đất, làm mắt tôi cay !
Hình ảnh ông bố trẻ trung đi làm xa về , mua cho đứa con gái nhỏ một chiếc áo mới, rõ nét trước mặt tôi ...
Còn một tập nhạc, bố đã tốn bao ngày tháng, dùng miếng cắt tông của hộp quẹt giấy, chẻ thành năm chấu nhỏ, làm kẻ thành giòng, rồi viết nốt nhạc, hoàn tất bản nhạc thêm lời với chữ mực màu tím ( không biết bố tôi mượn những bản nhạc chính từ đâu , lúc đó bố tôi làm việc xa nhà ) bố tôi yêu màu tím lắm, tôi không biết nguyên do, nhưng suốt thời tuổi trẻ của tôi, đổi 3, 4 căn nhà, khung cửa nhà tôi luôn màu tím ...
Và cây đàn Mandolin, bố hay đàn bài : Ai Qua Bến Ðà Giang, tiếng đàn réo rắt lạ thường, vì những sợi dây đàn kép, láy :
- Ai qua bến Đà Giang
cho tôi nhắn vài câu ...
Thuở đó tôi có biết gì đâu, tôi đã nghịch ngợm, mở tới mở lui, cuối cùng tập nhạc bị đôi bàn tay bé nhỏ của tôi làm rách bươm, cây đàn thì kéo đứt hết dây ...
Có lẽ : " mộng đời đã...tan vỡ theo " - vì thế, tôi không bao giờ nghe bố nhắc tới nhạc và đàn, như trách khứ về sự phá phách của tôi !
Tôi lớn thêm một tí, tôi biết đọc thơ, tôi thích đàn Guitar, tôi quên những giòng nhạc mực tím và cây đàn Mandolin của bố ...
Biến cố 75, bố tôi còn làm xa nhà, mẹ tôi theo ông chú dẫn bày con đi "tránh đạn " rồi định mệnh đưa đường dẫn ra Bến Bạch Ðằng, xuống tàu ... xa biệt ...bố, xa biệt …Quê Hương.
Những năm đầu, nghe người ta hù tai hại, sợ liên lạc với người thân , mẹ đành đợi hai năm sau mới báo tin cho bố biết, gia đình bình an và đang định cư ở Mỹ.
Trong hai năm đó, tôi luôn nhớ bố, hình ảnh căn nhà bị mẹ và mấy chị em tôi, tung hết quần áo đồ đạc qúy ... để mang theo ( nghĩ chắc sẽ đem về lại ) ám ảnh tôi, tôi thương bố, nhớ bố, nhiều đêm tôi mơ thấy bố tôi điên, khi bố trở về căn nhà màu tím đó, cô đơn một mình, vì ...mất hết tất cả !
Tôi bắt đầu cầu nguyện cho bố có người an ủi, lạ là ở điểm này ... điều đó xảy ra như trong tiểu thuyết tôi đọc !
Bố và tôi, thư đi thư lại được vài tháng, tôi cũng nhận được thư của cô bạn cùng xóm :
- Thu ơi !
Bồ đã biết gì chưa ? bố bồ đã có người "cơm lành canh ngọt " cho ổng rồi, cô bạn kể thêm, sao họ gặp nhau !
Tôi ngây thơ, chỉ biết bố tìm được hạnh phúc là …vui, thầm reo lời cảm ơn, ơn trên chân thành nhất !
Chiều chiều, chị em tôi luôn quấn quýt bên mẹ, tôi quên, mẹ tôi cô đơn trong chăn gối lạnh lùng.
Tôi vừa đọc thư của bạn báo tin cho biết, mẹ tôi cũng đưa tôi thư của bố cho tôi đọc.
Những nét chữ mực tím thân quen :
- Em và các con yêu qúi ,
Trong hai năm tưởng em và các con đã chết, anh vì qúa đau buồn, nên ngã bịnh rất nặng, nhờ một góa phụ trẻ, đến anh học khâu nón, theo săn sóc anh, thuốc thang cho anh, anh không biết lấy gì trả ơn nàng, nên đã lấy nàng làm vợ, đền đáp ...”
Mẹ tôi kêu trời kêu đất , chửi mắng bố tôi : đạo đời bố tôi sẽ không được tha ...!!??
Tôi buồn cười mãi, vì từ khi tôi biết nghe, tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ gọi nhau: anh - em, vậy mà … trong thư bố đã khéo dựng ra một hoàn cảnh bi đát, cần trả ơn, lần đầu biết thiết tha gọi mẹ bằng em, dùng lời mật ngọt che giấu …sự thật ( hay hay)
Thiếu phụ trẻ hơn bố tôi 20 tuổi, một ngày mùa xuân nắng đẹp, khăn gói cho bố tôi bay sang đoàn tụ với mẹ tôi ....thấm thoát đã … 13 năm qua ...
Chung quanh bố, tôi không còn thấy một tí màu tím nào nữa.
Tad (2006)
Chuyện Tình Khâu Nón
Sau biến cố 75 , Huy mất tất cả
Ði làm xa nhà , lúc trở về … vợ con đã bỏ đi đâu, tránh bom đạn , hay lưu lạc sang nước ngoài , hoặc đã chết hết , chàng không biết nữa …
Chàng giống như một người điên , tìm quên trong men rượu , nhưng say đến đâu cũng phải tỉnh để trả nợ aó cơm nữa chứ …
Làm gì kiếm sống đây !!!
Chợt … nhớ chàng có nghề cha ông để lại , đó là nghề khâu nón , những ngày còn nhỏ (ở miền Bắc) chàng chả thường phụ ba mẹ đó sao !
Chàng mua sắm dụng cụ … mở luôn lớp dạy khâu nón !
Học trò được 4 cô , và … một thiếu phụ rât trẻ (chồng chết , có hai con )
Chiều nào cũng như chiều ấy , học xong họ ra về …
Chiều nay … hình như có chút nhớ nhung nào sót lại trong tâm hồn chàng , đôi mắt người thiếu phụ …
“ Nhìn nhau mà chẳng nói”....
Chàng mở cửa ra sân tìm cơn gió mát , chàng tưởng mình hoa mắt , khi nhìn thấy người thiếu phụ ngồi dưới gốc cây dừa trước sân , nàng vừa thấy chàng , đưa tay múa vu vơ :
- Ở ngoài này muỗi nhiều qúa đi !
Chàng âu yếm :
- Vậy vào trong nhà tránh … muỗi cô ạ !
(Tad)