CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Image
Bố tôi


Bố tôi sang Mỹ 13 năm theo diện đoàn tụ, tôi chưa bao giờ có dịp ngồi một mình nói chuyện với bố , bao nhiêu lần tôi đến thăm bố mẹ, luôn có một vài người bên cạnh bố ( ít nhất cũng là mẹ )

Lần đầu tiên ngồi một mình với bố, nhìn kỹ bố, những nếp nhăn trên trán trên cổ bố đã xếp ly ...buồn , niềm thương bố tràn ngập trong tư tưởng tôi, tôi nghĩ một ngày nào không xa nữa, thân xác đó, sẽ nằm yên trong lòng đất, làm mắt tôi cay !

Hình ảnh ông bố trẻ trung đi làm xa về , mua cho đứa con gái nhỏ một chiếc áo mới, rõ nét trước mặt tôi ...

Còn một tập nhạc, bố đã tốn bao ngày tháng, dùng miếng cắt tông của hộp quẹt giấy, chẻ thành năm chấu nhỏ, làm kẻ thành giòng, rồi viết nốt nhạc, hoàn tất bản nhạc thêm lời với chữ mực màu tím ( không biết bố tôi mượn những bản nhạc chính từ đâu , lúc đó bố tôi làm việc xa nhà ) bố tôi yêu màu tím lắm, tôi không biết nguyên do, nhưng suốt thời tuổi trẻ của tôi, đổi 3, 4 căn nhà, khung cửa nhà tôi luôn màu tím ...

Và cây đàn Mandolin, bố hay đàn bài : Ai Qua Bến Ðà Giang, tiếng đàn réo rắt lạ thường, vì những sợi dây đàn kép, láy :

- Ai qua bến Đà Giang
cho tôi nhắn vài câu ...

Thuở đó tôi có biết gì đâu, tôi đã nghịch ngợm, mở tới mở lui, cuối cùng tập nhạc bị đôi bàn tay bé nhỏ của tôi làm rách bươm, cây đàn thì kéo đứt hết dây ...

Có lẽ : " mộng đời đã...tan vỡ theo " - vì thế, tôi không bao giờ nghe bố nhắc tới nhạc và đàn, như trách khứ về sự phá phách của tôi !

Tôi lớn thêm một tí, tôi biết đọc thơ, tôi thích đàn Guitar, tôi quên những giòng nhạc mực tím và cây đàn Mandolin của bố ...

Biến cố 75, bố tôi còn làm xa nhà, mẹ tôi theo ông chú dẫn bày con đi "tránh đạn " rồi định mệnh đưa đường dẫn ra Bến Bạch Ðằng, xuống tàu ... xa biệt ...bố, xa biệt …Quê Hương.

Những năm đầu, nghe người ta hù tai hại, sợ liên lạc với người thân , mẹ đành đợi hai năm sau mới báo tin cho bố biết, gia đình bình an và đang định cư ở Mỹ.

Trong hai năm đó, tôi luôn nhớ bố, hình ảnh căn nhà bị mẹ và mấy chị em tôi, tung hết quần áo đồ đạc qúy ... để mang theo ( nghĩ chắc sẽ đem về lại ) ám ảnh tôi, tôi thương bố, nhớ bố, nhiều đêm tôi mơ thấy bố tôi điên, khi bố trở về căn nhà màu tím đó, cô đơn một mình, vì ...mất hết tất cả !

Tôi bắt đầu cầu nguyện cho bố có người an ủi, lạ là ở điểm này ... điều đó xảy ra như trong tiểu thuyết tôi đọc !

Bố và tôi, thư đi thư lại được vài tháng, tôi cũng nhận được thư của cô bạn cùng xóm :

- Thu ơi !

Bồ đã biết gì chưa ? bố bồ đã có người "cơm lành canh ngọt " cho ổng rồi, cô bạn kể thêm, sao họ gặp nhau !

Tôi ngây thơ, chỉ biết bố tìm được hạnh phúc là …vui, thầm reo lời cảm ơn, ơn trên chân thành nhất !

Chiều chiều, chị em tôi luôn quấn quýt bên mẹ, tôi quên, mẹ tôi cô đơn trong chăn gối lạnh lùng.

Tôi vừa đọc thư của bạn báo tin cho biết, mẹ tôi cũng đưa tôi thư của bố cho tôi đọc.

Những nét chữ mực tím thân quen :

- Em và các con yêu qúi ,

Trong hai năm tưởng em và các con đã chết, anh vì qúa đau buồn, nên ngã bịnh rất nặng, nhờ một góa phụ trẻ, đến anh học khâu nón, theo săn sóc anh, thuốc thang cho anh, anh không biết lấy gì trả ơn nàng, nên đã lấy nàng làm vợ, đền đáp ...”

Mẹ tôi kêu trời kêu đất , chửi mắng bố tôi : đạo đời bố tôi sẽ không được tha ...!!??

Tôi buồn cười mãi, vì từ khi tôi biết nghe, tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ gọi nhau: anh - em, vậy mà … trong thư bố đã khéo dựng ra một hoàn cảnh bi đát, cần trả ơn, lần đầu biết thiết tha gọi mẹ bằng em, dùng lời mật ngọt che giấu …sự thật ( hay hay)

Thiếu phụ trẻ hơn bố tôi 20 tuổi, một ngày mùa xuân nắng đẹp, khăn gói cho bố tôi bay sang đoàn tụ với mẹ tôi ....thấm thoát đã … 13 năm qua ...

Chung quanh bố, tôi không còn thấy một tí màu tím nào nữa.

Tad (2006)

Chuyện Tình Khâu Nón


Sau biến cố 75 , Huy mất tất cả

Ði làm xa nhà , lúc trở về … vợ con đã bỏ đi đâu, tránh bom đạn , hay lưu lạc sang nước ngoài , hoặc đã chết hết , chàng không biết nữa …
Chàng giống như một người điên , tìm quên trong men rượu , nhưng say đến đâu cũng phải tỉnh để trả nợ aó cơm nữa chứ …

Làm gì kiếm sống đây !!!

Chợt … nhớ chàng có nghề cha ông để lại , đó là nghề khâu nón , những ngày còn nhỏ (ở miền Bắc) chàng chả thường phụ ba mẹ đó sao !

Chàng mua sắm dụng cụ … mở luôn lớp dạy khâu nón !
Học trò được 4 cô , và … một thiếu phụ rât trẻ (chồng chết , có hai con )

Chiều nào cũng như chiều ấy , học xong họ ra về …
Chiều nay … hình như có chút nhớ nhung nào sót lại trong tâm hồn chàng , đôi mắt người thiếu phụ …

“ Nhìn nhau mà chẳng nói”....

Chàng mở cửa ra sân tìm cơn gió mát , chàng tưởng mình hoa mắt , khi nhìn thấy người thiếu phụ ngồi dưới gốc cây dừa trước sân , nàng vừa thấy chàng , đưa tay múa vu vơ :

- Ở ngoài này muỗi nhiều qúa đi !

Chàng âu yếm :

- Vậy vào trong nhà tránh … muỗi cô ạ !

(Tad)
Last edited by PhamThienThanh on Sun Sep 23, 2018 7:49 am, edited 3 times in total.
PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Image
Hai Mảnh Tinh Buồn

Tháng tư về. Tháng tư ôm vừa chín nỗi nhớ trong niềm mơ ước của Linh. Có một chút tiếc nuối dù mùa xuân chưa đi qua. Có một chút bâng quơ khi mong hè sắp tới...

Mùa hè rực rỡ với màu hoa phượng đỏ thắm sân trường . Khi áo nữ sinh trắng ngát giữa hai hàng cây rợp bóng. Sẽ ngập ngừng bước chia ly. Niềm mộng mơ vẫn thả vời theo những sợi mây hồng lang thang trên vùng trời yêu dấu...
Những ý nghĩ mông lung hình như cũng reo vui dưới những bước chân Linh trên lối mòn dẫn về nhà...

Căn nhà ngộ nghĩnh mang một vẻ bí mật mà chỉ có ba Linh mới biết được . Linh khám phá mình có mang trong người giòng máu “nghệ sĩ” của ba...

Từ màu tím trên cửa. Đến giàn hoa giấy tím trước sân... tất cả như mờ ảo. Như mông lung sao đó...
Mẹ đã nổi giận lôi đình khi căn nhà thứ 3 (sau ba lần di chuyển) đều mang màu tím trên cửa. Nhưng lần này ba có tội rất to. Vì đã làm mất vẻ thẩm mỹ của căn nhà...
Nhà xây theo kiểu Pháp. Mặt tiền được tô đá rửa từng ô vuông (đủ màu sắc) và cửa là bốn cánh lớn có khung sắt chạm bông (màu đen) chỉ cần thêm một lớp kiếng hoặc "mica" trắng, hồng, hay xanh da trời là tuyệt đẹp. Mẹ đã dặn ba nhiều lần:
- Mua "mica" màu gì cũng được, ngoại trừ màu tím , ông nghe rõ chưa?

Ba cười vô tư :

- Dù thích cũng đâu có mà mua, bà cần gì lo xa !

Nghe thế mẹ yên lòng. Rồi … cả nhà rất ư quá ngạc nhiên. Sau khi "mica" được gắn lên. Lại cũng màu tím. cả một vùng tím trước mặt. Lúc đầu Linh thấy tim tím làm sao...nhưng Linh cố nhìn. Cố tìm trong vùng tím ấy một chút gì mơ mộng ...
Nhà Linh quay về hướng đông. Mỗi bình minh nắng soi trên cửa màu tím. Trong nhà nhìn ra... có những ánh hồng bãng lãng, trông cũng nên thơ lắm...và Linh chợt hiểu vì sao ba yêu màu tím......

Ba sinh trưởng ở miền Bắc, một vùng quê có tên gọi Ninh Cường. Cuộc đời anh trai làng bình giản như bao người trai khác. Được cắp sách đến trường vừa đủ hiểu biết , rồi về trông coi ruộng nương ( nối nghiệp ông cha) khi đến tuổi trưởng thành cha mẹ lo cưới vợ cho. Một cô nào đó có vẻ "môn đăng hổ đối" là đẹp đôi (giản dị thế thôi ) ba đã làm xong " thủ tục " đó !

Năm 1954 - đất nước chia đôi. Ba lừng chừng không biết nên đi hay ở ? Ba bỏ làm ruộng. Xoay qua nghề lái đò đưa người sang sông (di cư) kiếm tiền nuôi gia đình. Không sợ lỡ cơ hội nếu muốn ra đi...

Cho đến một buổi chiều...
Nắng thật vàng, gió lay mạnh hơn, dưới tay chèo khua theo sóng nước, có một niềm vui lạ nào len lén đi vào tâm hồn ba...khi ba đưa một nàng thiếu nữ sang sông . Nàng có mái tóc dài buông thả, môi đỏ má hồng...ba tưởng ba gặp tiên như trong truyện cổ tích !

Hình ảnh của nàng từ đó ngự trị trong trái tim chàng trai 20 tuổi (có vợ, nhưng chưa biết yêu là gì )...
- Nàng mặc áo tím. Nàng tên Tím.

Màu tím huyền hoặc từ đó phủ kín cuộc đời ba.

Chân Linh vừa đặt trên thềm nhà, tiếng mẹ cùng lúc vọng ra:
- Tan trường cả tiếng rồi ? ở lại quét lớp hay sao mà giờ này mới về hả Linh!?
Linh biết mẹ đang giận, mẹ giận nhiều lúc thật vô cớ. Linh vội buông cặp sách xuống bàn, chạy vào bếp phụ mẹ nấu ăn..
***
Cuối niên học. Mùa hè này, sẽ là mùa hè cuối cùng của tuổi học trò. Màu đỏ chia ly của phượng sẽ nhuốm đau thương trong linh hồn cô bé. Hình như sách vở cũng dỗi hờn Linh, bài tập học hoài không thuộc...

Phong (bạn cùng lớp) như đọc được nỗi sầu trong mắt cô bé. Phong tìm mọi cách an ủi Linh...Phong đàn "Guitar" giỏi lắm. Phong thường dạo đàn cho Linh hát. Lời ca tiếng nhạc không những giúp Linh quên buồn, còn tạo thêm niềm vui cho Linh nữa. Cô bé thầm cám ơn Phong nhiều, thật nhiều đó!..
.
Mùa hè đến...Trong phần văn nghệ chia tay. Phong đã đổi lời bản nhạc "Tạ từ trong đêm" của Trần Thiện Thanh. Hát tặng riêng cho cô bé:
- " Thôi đã tàn niên. Mai ta xa trường dù buồn không nói. Sao em cúi mặt không nhìn đôi mắt hứa thương em trọn đời. Rồi...ngày mai đây xin em khấn nguyện cho cơn gió lùa phượng hồng thắm sân. Ước cho cánh phượng bay theo cơn gió , như duyên chúng mình sẽ trọn đời bên nhau..."

Tiếng hát Phong bay... quyện vào ru mộng trong trái tim cô bé. Lời ca đó còn tuyệt vời hơn cả ngàn câu tỏ tình say đắm. Linh đã đón nhận tình yêu của Phong...bằng những chiều cuối tuần. Hai đứa lang thang trên đồng cỏ. Gom nắng. gom gió, cùng mây … đem thơ về xây " Lâu Đài Tình Ái ".....
Phong thi rớt Tú Tài - đi lính

Giòng đời trôi...

Tình yêu mong manh như tơ trời. Mờ ảo như sương khói. Như lời ca trong nhạc Phạm Duy :
- Ân tình trong lúc đôi mươi, bao giờ cũng dễ phôi phai, cho ngàn thông réo tên ai...từ đó ... . (Nha trang ngày về )
******
Sau biến cố 30-4-75

Ba đã tình nguyện đưa gia đình đi "kinh tế mới" hy vọng sẽ dễ thở hơn ở lại Sài Gòn. Ba chọn "Bình Tuy" vùng đất, một miền quê xa thành phố .
Căn nhà lá đơn sơ được dựng giữa ruộng đồng bao la. Nhưng đời sống vẫn bị thu gọn trong tầm nhìn. Chấp nhận sự đổi mới, hạn hẹp và thiếu thốn đủ tiện nghi...

Những trái tim chừng như ngừng đập. Những nụ cười tưởng chừng đã tắt trên trên môi mỗi người ! thế nhưng Linh vẫn còn tìm được niềm vui trong mắt ba, niềm vui gia đình còn xum họp...

Ba thường an ủi Linh :
- Chỉ có tinh thần quan trọng thôi con ạ, nên đời ta đạm bạc có nhau là đủ.Tiện nghi (vật chất) cùng tiền chỉ là phương tiện cho đời sống thôi , chứ không phải ta cần có thật nhiều tiền, muốn ôm chặt bó kỹ lấy tiền, ta mới tìm thấy sung sướng và hạnh phúc đâu con. Con hãy nhớ , dù hoàn cảnh nào đi nữa con cố giữ cho tâm hồn mình được thoải mái con nhé, đó mới là hạnh phúc tuyệt vời nhất con ạ !

Ba thở dài:
- Không biết con có hiểu những lời ba nói không con. Rồi một ngày kia khi dấn chân vào cuộc đời, con sẽ gặp biết bao phức tạp dày xéo. Cuộn mình trong đua chen ganh ghét. Lòng ích kỷ của chính ta sẽ đày đọa ta...ta sẽ thèm một phút bình an cho tâm hồn biết mấy. Nếu có được, ta sẽ vui sướng biết bao...

Ba chợt lắc đầu:
- Thôi...chừng đó ba nghĩ con mới hiểu những lời ba nói hôm nay...?

Linh xúc động nắm chặt tay ba:
- Thưa ba...ngay bây giờ con đã hiểu !
Cuộc sống lặng lẽ qua đi...

Dưới mái lá đơn sơ, với cơm trộn sắn ngày hai bữa. Linh đã quen rồi lam lũ , nhưng vẫn không quen với cảnh đổi đời ...bao mộng mơ thời con gái Linh đem gởi hết cho mây trời...
Ba như hiểu, đã xót xa thương Linh. Ba tìm đường cho Linh "vượt biên".....
*****
Trên chuyến thuyền "định mệnh" rủi dong...Linh gặp lại Phong. Một trời kỷ niệm còn nguyên vẹn trong mắt Phong : mùa hè rực rỡ, màu hoa phượng, tuổi học trò, cùng mộng ước thơ ngây. Linh thầm nhủ :
- Đôi bàn tay mình sẽ giữ chặt nhau Phong nhé !

Linh xin cám ơn Thượng Đế cho Linh ân huệ của cuộc đời . Đợi ngày mai tươi đẹp sẽ đến khi thuyền cặp bến "Tự Do". Hạnh phúc của Linh mãi giản dị ...chỉ mong có được thoải mái cho tâm hồn là sung sướng nhất, như lời ba nhắn nhủ thôi :
- Ba kính yêu, những lời châu ngọc của ba. Con luôn gói gém trong tâm hồn. Làm hành trang duy nhất bước những bước nhẹ nhàng đi …vào cuộc đời ....

Thuyền lênh đênh trên biển. Sau một đêm bình an. Sau một ngày lặng sóng...
Rồi...cuồng phong...bão táp...cùng những giận hờn của biển...đã tàn nhẫn , phũ phàng vùi dập con thuyền......
Linh nhắm mắt xuôi tay theo dòng nước....

Linh thấy mình nhẹ dần. Nhẹ dần...như có cánh bay cao… cao mãi...
Hình ảnh ba mờ như sương khói. Hình ảnh mẹ nhạt nhoè như nắng xế...còn hình ảnh Phong thật rõ nét trước tầm nhìn của Linh...
Phong cười âu yếm :
- Linh ơi ! chúng mình sẽ lấy nhau vào mùa hè này Linh nhé ! Anh muốn Linh mặc áo trắng. Vương miện cô dâu sẽ được kết bằng hoa phượng... Hoa phượng sẽ mãi đỏ thắm rực rỡ trên con đường hạnh phúc của đôi ta, Linh nhé !

Hình ảnh Phong chợt tan biến...khi mắt Linh cùng lúc tối sầm lại...Linh hơ hãi gọi :
- Phong !! ...Phong ơi !!!

Trong tuyệt vọng Linh cố gào thét. Vùng vẫy...nhưng bóng tối như ma quái cuốn chặt lấy Linh...
Qua 24 giờ hôn mê...Linh tỉnh dậy bàng hoàng đón nhận...sau khi thuyền chìm - 26 người. Chỉ còn may mắn tàu ngoại quốc cứu vớt 10 người ( trong số đó không có Phong ) Linh đón nhận sự thật bằng niềm tuyệtvọng vô bờ...bằng nỗi đau thương cùng cực...

Hạnh phúc như bọt sóng đã vỡ tan trên mạn tàu. Còn... hy vọng đã như ánh sao chợt tắt trên nền trời ...
Những ngày còn lại trong đời Linh sẽ buồn hiu hắt lắm. Niềm bình an cho tâm hồn làm sao Linh tìm thấy nữa : Ba ơi !! Phong ơi !!!....

- " Rồi ... ngày mai đây xin em khấn nguyện cho cơn gió lùa phượng hồng thắm sân , ước cho cánh phượng bay theo cơn gió. Như duyên chúng mình sẽ trọn đời bên nhau."....

*** Dấu Tình Hồng

Bài hát ngày xưa hát tặng em
Dư âm còn vọng lại êm đềm:
"Ước cho cánh phượng bay theo gió
Như mối duyên tình anh với em..."

Buổi chiều từ đó của đôi ta
Guitar...đàn nhịp với lời ca
Cầm tay anh tập cho em dạo :
"Sol la...sí đố … sol mì la..."

Dâu bể cuộc đời...ta mất nhau
Vĩnh viễn anh nằm dưới biển sâu
Quê Hương em cũng không còn nữa
Linh hồn đã nhuộm tím thương đau

Bao năm kỷ niệm vẫn nguyên màu
Cánh phượng còn theo gió cuốn mau
Em hát lời yêu anh mãi mãi …
Kiếp sau nhất định chẳng …rời nhau !

Mai Thị Kỷ Niệm
PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Hờ Hững Với Cuộc Đời

Tôi gặp lại chị Mai - sau hai tháng .

Cái nhìn đầu tiên của chúng tôi trao đổi - soi bói từ đầu xuống chân - chị chợt reo lên :

- Bồ trông khoẻ mạnh hơn!

Câu khen khoẻ mạnh hơn (là mập hơn) đó mà, tai tôi nghe - trong lòng tôi nhói đau - vì tôi biết điều tôi sợ nhất không chịu lià xa tôi :

- Tôi sợ mập nhất !

Chị hơn tôi gần 10 tuổi - tôi và chị như mặt trăng với mặt trời - nhưng hợp nhau một chỗ - mở hai con mắt nhìn cuộc đời rất rõ - và ...chuyện đời xem như phim tầu - coi xong tắt máy không vấn vương ...

Chị thực tế - chẳng văn thơ gì cả - lấy một bút hiệu xanh le : Thích Nhất Tiền !

Ðời chị xui xẻo khôn lớn trong nghèo khó - cha theo Pháp mất tích - mẹ một tay dẫn bày con năm đứa vào niềm Nam sinh sống - rất chật vật - chị không được đến trường đều - tự ... cố gắng tìm học đủ mọi cách - cuối cùng đậu mảnh bằng tú tài 2 (qủa là vĩ đại ) nhờ có nhan sắc - chị cố với thật cao - lấy được người chồng địa vị khá trong xã hội ...

Sau 1975 - với chức vụ chồng chị - đi tù .. biệt giam tận niềm Bắc - 7 năm chưa có ngày về - chị quyết định dẫn 5 đứa con vượt biên ...

Sang Mỹ được sáu năm - chị nghe tin chồng chị chết trong tù cải tạo ...

Muà xuân đời chị chôn theo chồng - chị lao vào cuộc sống mới - gian nan hơn - vất vả hơn - quên tô môi hồng má đỏ - quên :

- " Em còn gương lược dấu trên ngôi ..."

Rồi :

- " Thơ buồn sợi tóc cũng buồn theo ..."

Những sợi tóc buồn theo - rơi hờ hững xuống cuộc đời - nhìn chị già hơn tuổi ...có sao đâu !

Khi bày con khôn lớn - thành tài - thành gia thất – còn một khoảng trống khổng lồ trùm kín lấy chị ...

Lại không còn vất vả như xưa - thời gian tà tà trôi - cây kim giây đồng hồ tạch tạch đó - như những nhát búa cô đơn đập vào cõi lòng băng giá của chị - còn cảm giác nhức nhối - thật khó chịu ...

Cậu con trai thứ lấy vợ - trước ngày cưới - cậu dặn chị một câu xanh rờn :

- Mẹ à ! khi con có vợ rồi - mẹ thấy gì không vừa ý - mẹ nói với con thôi - không được nói với vợ con - mẹ nhớ nhé !!!

Chị nghe trái tim chị đập mạnh ...

Ðến đứa con gái lớn lấy chồng - con rể chị người Việt Nam rõ ràng - sang đây lúc 6 tuổi - không biết vì lý do gì hắn ghét tiếng VN - không nói - chỉ nghe - nghe còn hiểu chút chút - khi nói - còn nói duy nhất hai tiếng : chào bác !...lúc quen con gái chị - bây giờ sau khi cưới con gái chị - hắn nói thêm được một tiếng mẹ - bỏ quên tiếng bác :

- Chào mẹ !

Chị cộng qua cộng lại chỉ đủ 2 tiếng chẵn - buồn hiu !

Chị hãnh diện nhìn bày con của chị - không phải chúng thành ông nọ bà kia - mà chúng chưa quên tiếng VN - chúng biết nói với chị những câu :

- Mẹ ơi ...con yêu mẹ lắm - có một ngày nào thuận tiện con sẽ theo mẹ về thăm lại Quê Hương mình mẹ nhé - ngày đi con còn qúa bé - con không nhớ gì mẹ ạ !

Nhưng đời sống ở đây - chủ nghĩa cá nhân là nhất - những đứa con bước tới - khi chị bước lui - khoảng cách càng ngày càng xa - không diễn tả được - lời nói càng ngày càng ít - may chưa câm - tự nhiên chị tàng tàng - chừng như hờ hững với cuộc đời ...

Nếu có con ruồi nào dám đậu trên mép chị - chắc chị cũng chả buồn ...táp ?

Trong đầu chị luôn luôn : chủ nghĩa cá nhân rất tốt... như trong phim tàu có một câu mà tôi và chị đều khoái chí nhất :

- Ngưòi ích kỷ trời đất vẫn thương !

Tôi không thuộc phúc âm - tôi không thuộc kinh - dù tôi theo đạo gốc - có lẽ tại ngày xưa mỗi lần tôi đi lễ tôi hay ngồi thật xa - có khi xa tận ngoài sân nhà thờ ...

Tôi nhớ mơ hồ trong phúc âm có câu :

- Hãy yêu người như yêu mình ta vậy !

Như thế - Chúa đã dặn dò con chiên của chúa - mình phải yêu mình trước rồi mới yêu người - vẫn là như ...

Nên chị và tôi cho chủ nghĩa cá nhân rất đúng -hợp tình -hợp lý -nhưng không biết xử dụng tuyệt chiêu chủ nghĩa cá nhân này - tôi và chị khác biệt hoàn toàn về tư tưởng và sở thích - nhưng gặp nhau ở một điểm : cực như trâu như chó vẫn biết ... cười ! có cần ai vỗ về an ủi mình trong những lúc mắt mình cay khi nhìn con chuồn bay ...( chuồn chuồn khi vui thì đậu , khi buồn thì bay )
Tự mình biết vui khi thấy mọi người vui ...
Hay chỉ cần thấy... " hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười ...là ...nắm tay niềm vui nhảy Tango !!!

Bắt đầu hơn một năm nay - thế giới của tôi và chị thu gọn lại - một ngày thêm nhỏ hơn - bây giờ chỉ còn nhỏ bằng cup cà phê - vài năm nữa thôi - thế giới của tôi và chị chắc chỉ còn vừa một giọt cà phê !

Mai Thị Kỷ Niệm
Last edited by PhamThienThanh on Sun Sep 23, 2018 9:03 am, edited 3 times in total.
PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Image
..Bên Tách Cà Phê


Huy lách mình ra khỏi cửa. Cánh cửa vẫn khép hờ. May quá ... không bị bàn tay vợ kéo áo chàng lại. Tai chàng cũng được …bình yên. Để nghe tiếng không khí thở nhẹ nhàng trong buổi sáng thứ bảy đẹp trời.

Thêm một cái may nữa. Xe chàng đậu bên lề đường, trước nhà cô hàng xóm. Tiếng đề máy xe sẽ không đánh thức nổi… người vợ tội nghiệp đêm qua vừa khóc vừa chửi chồng một trận tơi bời hoa lá. Chưa đã, còn …giận chồng. Không vào phòng ngủ chung. Sáng bảnh rồi. Vẫn nằm co quắt trên Sa Lông (say ngủ). Chàng rón rén đi ngang. Không dám nhìn. Chỉ đoán:

- Dưới mắt nàng những giọt nước mắt chắc đã khô!

Chàng mỉm cười thích thú. Phóng nhanh qua sân. Leo lên xe. Vút một cái. Xe dừng ngay trước Quán Cà Phê.

5 người bạn nhậu. Cùng say lướt khướt đêm qua. Đã có mặt đầy đủ quanh cái bàn chữ nhật thân quen. Mặt người nào cũng tươi rói. Những tách cà phê chênh vênh… nửa vơi, nửa đầy. Những mái đầu…nửa muối, nửa tiêu. Những ngón tay …nửa vàng da, nửa vàng khói thuốc, cùng …xôn xao:

- Vợ dữ, tớ cóc sợ!

Tuấn bạn chàng lấy chiếc muỗng ra khỏi tách cà phê vất xuống bàn, không làm Huy kinh ngạc:

-Bị vợ đánh nữa à?

-Ừ! Đêm qua về, vừa ló mặt vào nhà. Hai cú đá tung vào bụng đau điếng. Còn phải ngủ ngoài Sa Lông.

Những tiếng cười rộn rã vang lên cùng lúc. Dù không ai còn lạ gì chuyện nghe Tuấn kể, bị vợ đánh.

Huy bỗng …thấy mình may mắn hơn Tuấn. Chỉ bị vợ chửi. Những câu vợ chàng chửi chắc không đau bằng hai cú đấm của vợ Tuấn:

- Anh có điếc đâu mà không sợ súng. Anh biết Luật. Sao có thể sống ngoài vòng pháp luật. Đêm qua say lướt khuớt thế, mà dám lái xe về. Còn nói dối em là đi thăm người bịnh sắp từ gĩa cõi đời. Đã bao nhiêu lần em năn nỉ anh. Khi nào anh đi nhậu. Em sẽ lái xe đưa anh đi, đón anh về. Nếu em không có dư giờ giấc, mướn Taxi tốn tí tiền, không sao. Anh đã hứa nghe lời em dặn dò, sao không nhớ!
Say rượu lái xe. Gặp cảnh sát. Hậu qủa còn cưú được. Nhưng lỡ gây tai nạn chết người. Thì tàn đời. Dù anh không biết tiếc đời anh, anh cũng phải biết, chỉ vì mấy chai bia vô bổ, sẽ còn để khổ cho bao người khác …hu …hu…hu…

- Xin lỗi …em. Lần này ..người bịnh …sắp chết, không cho biết trước muốn… nhậu… ...

Chàng vẫn được ngủ trong chăn êm nệm ấm. Khi Tuấn phải ngủ Sa Lông.

Đêm qua. Chàng uống 12 chai bia. Tuấn cũng uống 12 chai bia.

Nghĩ tới đây. Lòng thương vợ tràn đầy. Huy bưng tách cà phê uống cạn. Chào đám bạn.

***
Chiều đến. Hai cái chén. Hai đôi đũa. Trong không khí êm đềm. Giữa bàn ăn:

Image


bongbóngbay
PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Image

Cô bé yêu màu xanh lá cây, xanh như màu mắt cô bé ...
Cô bé yêu màu đỏ hoa hồng, đỏ như màu môi cô bé ...

Khi bình minh nắng vàng pha sắc nhớ, như có thêm những tơ sợi hồng mong manh phơn phớt giăng ngang không gian, cho cô bé biết yêu bình minh, yêu khu vườn hoa mộng của riêng cô bé, yêu tha thiết lắm !

Cô bé thường nghiêng vai cho mái tóc dài so le, nhìn xuống chân tóc, những sợi tóc ngắn những sợi tóc dài cuốn vào nhau, buông lơi qua vai như dòng nước trên sông, phẳng lờ không gợn sóng. Tóc cô bé màu hạt dẻ, nếu hong tóc trong nắng chiều, tóc cô bé sẽ vàng như râu ngô ... màu tóc ngộ nghĩnh, dễ thương ghê. Cô bé chợt nhớ mái tóc Cinderella trong truyện cổ tích cũng vàng như bí ngô ...

Ba cô bé mê thơ, thích làm thơ, đã làm rất nhiều thơ, con số to lắm, vậy mà mẹ chỉ liếc qua. Mẹ cô bé không yêu thơ của ba, mẹ yêu thơ những thi sĩ nổi tiếng như Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Lưu Trọng Lư .... cơ !

Mẹ xưa, mẹ đã có một thời để Mộng, giờ còn một thời để Mơ, mẹ cố ý đặt tên cô bé là Mộng Mơ, tên cô bé thơ qúa, giấc mơ bao giờ cũng đẹp, mẹ hay nghêu ngao :

- Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ qúa
Chỉ biết yêu thôi chả biết gì (XD)


Ba cứ dương mắt lên mà nhìn mẹ :
- Nửa như ghét, nửa như thương ...

Ba cô bé có buồn không nhỉ ? khi biết mẹ vô tình chỉ liếc mắt qua thơ của ba ?
Nếu cô bé là ba, cô bé sẽ buồn lắm !

Nhưng ...cô bé là ba, cô bé sẽ có cách làm cho mẹ yêu thơ của mình, sao ba không biết “ma le” một tí, như … cô bé nhỉ ? Cô bé là ba, cô bé sẽ chọn một bút hiệu thật ...lãng tử, lồng vào thơ những phong cảnh trữ tình, như ...biển có sóng vàng, núi có gió bạc, mây có tơ hồng, trong hoa hồng đỏ có trái tim yêu nồng nàn ...

Rồi đem thơ “gởi gió cho mây ngàn bay” ...thế nào chẳng có hôm chị gió mải “ rong chơi dưới trời quên lãng” anh mây buồn biết nhớ gió, sẽ bay thật thấp. Mẹ hay ngồi bên cửa sổ nhìn trời, mẹ sẽ thấy mây bay thấp dễ thương vì thiếu gió. Đến một sáng nào, mây không bay thấp nữa, mẹ sẽ biết nhớ mây ...nhớ da diết ...
Mẹ sẽ ...còn hồng đôi má, khi đọc thơ ba :

Anh không phải
"con nai vàng ngơ ngác "
Nhưng vì em thật khác với người thường
Những cô má hồng môi đỏ rất dễ thương
Anh vẫn gặp, vẫn nhìn, về không ...nhớ !

Anh không phải
chưa thấm buồn dang dở
Duyên bèo mây gặp gỡ có ít đâu
Nhưng nhớ thì anh chẳng thể nhớ lâu
Ba bảy, hai mươi mốt ngày, là anh quên ...hết!

Anh nhớ em
chẵn hai mươi hai ngày, tha thiết
Anh nhớ em như biết nhớ lần đầu
Mùa thu sang anh còn thấy mưa ngâu
Nhỏ xuống những giọt sầu ...
......................làm đau lòng nỗi nhớ !


Mai Thị Kỷ Niệm
Image
Last edited by PhamThienThanh on Thu Sep 27, 2018 8:45 am, edited 1 time in total.
PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Image
Cô Bé Hồn Nhiên

Cô Bé đứng một mình, nhìn cây Táo Tàu gần trụi hết lá, Cô Bé không biết thế nào để lòng Cô :
- Nhẹ như chiếc lá rơi!

Những nỗi nhớ không nặng, nhưng sao vướng viú trong đầu, cũng chẳng phải như những sợi tơ nhện, trông mong manh mà bền chặt đó, sao thế nhỉ ? chắc tại :
-…"Không gian man mác thu buồn!"

Những sợi tóc, nằm yên trên bờ vai ngoan, không lay động. Sao có tiếng như lá xôn xao. Cô Bé lắng nghe, không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng bước chân người :
- Đang nghĩ gì thế, em Hồn Nhiên?

- Anh Mộng Mơ!
Cô Bé kêu tên anh bằng nỗi vui khó tả :
- Em đang nhớ anh!

Anh Mộng Mơ không đi bằng gót, cũng không bằng ngón, có một thứ đi giống anh, người ta gọi là:
- Ma!

Cô Bé hơi …run, nhìn xuống đôi chân anh, không thấy chân, vì chiếc áo choàng phủ chấm đất. Khi Cô Bé ngước mắt lên nhìn anh, gặp ánh mắt trìu mến anh nhìn lại, Cô Bé hết sợ ngay. Trên môi, còn nguyên nụ cười thân thiết anh vẫn giữ, nụ cười duy nhất giống Cô Bé còn giữ cho mình, sau khi bắt buộc phải trả hết những Mơ Mộng lại cho đời !( Cô Bé đã lỡ dại ăn cắp )
-Anh muốn đưa em đến Quán Café, trên lầu 180 , Café ngon nhất...Phố Ảo!

Buổi chiều đang hối hả trở về cho kịp giờ đã hẹn. Sau khi uống Café. Mình sẽ ra đứng ngoài lan can em nhé, anh sẽ cho em mượn vai tựa đầu …( nghe anh ca vọng cổ )

-Đợi chiều vàng đi qua nỗi nhớ, em sẽ thấy cung mây hiện rõ trước tầm nhìn. Cung mây đẹp lắm, Em ạ ! bảy sắc mầu mây lóng lánh, đan thành những con đường.

Những con đường thơ mộng, anh vẫn thanh thản đi về, luôn luôn có niềm vui cùng hạnh phúc. Anh đi bằng chân trần, đường êm lắm. Không sợ nỗi đau buồn mất nhau, như Đôi Dép của Nguyễn Trung Kiên:


- Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


- Đợi chiều vàng đi qua nỗi nhớ, em sẽ thấy chú Cuội chải tóc cho chị Hằng. Tóc chị Hằng óng như tơ, đẹp lắm. Em ạ ! nhưng … không thơ bằng tóc em...

Cô Bé chớp mắt, hai bàn tay cùng lúc vuốt ngược, từ bên trước tai ra sau gáy, tóm gọn những sợi tóc vào nhau :

- Tóc biết, em buồn như lá bay
Chờ người đến đón, đợi cầm tay
Cà phê sữa nóng đừng quên nhé
Mình sẽ rong chơi khắp phố này

Tóc biết, một mình em nhớ ai
Ðêm qua giấc ngủ chẳng u hoài
Mơ về bước nhẹ không xao xuyến
Nên Mộng âm thầm đợi tối mai

Tóc biết, thôi thì em có đây
Cà phê sữa nóng đợi cầm tay
Mùi hương thơm ngát, mùi hương ngọt
Có chút buồn này gởi gió bay


Cô Bé buông tay…trả tự do cho những sợi tóc, những sợi tóc lại được thong thả theo nhau …về nằm yên trên đôi bờ vai ngoan.

Chiều vàng đã đi qua nỗi nhớ. Anh bước lại gần. Cô Bé đưa bàn tay nhỏ cho anh nắm :

- Đi không bằng gót không bằng ngón
Em biết, đôi mình có cánh bay …

Mai Thị Kỷ Niệm
Image
Last edited by PhamThienThanh on Sat Sep 29, 2018 10:08 am, edited 3 times in total.
PhamThienThanh
Posts: 64
Joined: Thu Jan 11, 2018 8:15 pm

Re: CHÚT KỶ NIÊM VUI :)

Post by PhamThienThanh »

Image
Em mặc áo...Chu Chỉ Nhược !

Aó đẹp lắm ,có chiếc nơ đỏ cài sau eo , em tung tăng đi giữa mùa xuân trong nắng vàng ...

Không phải Hà Nội , mà có 36 phố phường cho em dạo mỗi chiều ...

Khi mỏi chân em vào Quán nghe nhạc , uống cà phê ...

Chiều ấy , mưa xuân bay lất phất , có một lãng tử từ xa đến Quán, sau khi gọi một bầu rượu , chàng ngâm nga :

- Thương nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi ...qua cầu gió bay
Đố là con gì ?

Em nhớ không lầm đó là câu ca dao trong bài hát “Qua Cầu Gió Bay” ...

Nghĩ tới đây ... đã nghe tiếng người chạy bàn la to :

- Là con lừa... mẹ !

Lãng tử bỏ cây kiếm xuống bàn , gật gù :

- Đúng rồi , là con lừa... mẹ !

Ý nghĩ tinh nghịch thoáng qua đầu em :

- Vậy chứ ...con lừa... mẹ ,tên gì ?

Bốn con mắt như bị điện giựt , cùng sẹc sang phía em :

- Không biết ?

Em cao giọng :

- Con lừa... mẹ , tên là ...Qua Cầu Gió Bay !

Chàng nhìn em như quen từ kiếp trước :

- Ngày xưa em mặc áo vàng ,
Ngoài vườn hoa cúc đã tàn mấy thu .
Từ chàng chuộng áo màu nâu ,
Em về dối mẹ qua cầu gió bay .
Người nay áo đỏ hây hây ,
Xin người đừng vội...gió bay qua cầu .
Rằng từ ngẫu nhĩ gặp nhau ,
Phải chăng trùng ngộ bên cầu gió bay ???

Em phải công nhận :

-Bài thơ hay trọn tám câu
Nhưng em hỏi gió vì đâu em sầu
Nhắn em đừng vội qua cầu
Bây giờ em đố...về dầu *... là chi ?

Trong bài hát có hai câu :

* Yêu nhau để nón về dầu
Về cha mẹ hỏi , qua cầu gió bay !

Chàng như... hiểu về dầu là gì :

-Về dầu có phải dầu về
Để lại chiếc nón và đề câu thơ
Thơ rằng người hỡi đừng mơ
Chiếc nón để lại chút hờ lòng tin
Vậy người đừng có đinh ninh
Em là chiếc nón xinh xinh bên người (HTT)
”Trời mưa thì mặc trời mưa
Em về không nón trời chừa em ra .” ( ca dao)

Rồi ... Chàng giới thiệu chàng tên : Hư Trúc Tử ( giống tên Hư Trúc Tử trong Thiên Long Bát Bộ , truyện Võ Hiệp Kỳ Tình của Kim Dung )

Em đã say mê khi coi bộ phim này , có nhân vật Kiều Phong làm tim em xao xuyến ...

Nghe chàng lãng tử vờ vịt đóng tên kiếm hiệp , em cũng đâu chịu thua
khi chàng hỏi tên em :

- Chu Chỉ Nhược !

Chàng nhìn quanh bàn , mắt dừng lại trên vai áo em , chắc không tin em là Chu Chỉ Nhược thật , muốn tìm xem em có Ỷ Thiên Kiếm không đây (Chu Chỉ Nhược một cô gái si tình Trương Vô Kỵ trong truyện Cô Gái Đồ Long của Kim Dung )

Em biết chàng hiểu nghĩa về dầu , chỉ... không tin em là Chu Chỉ Nhuợc , em vẫn ỡm ờ :

-Về dầu đi với trần đầu (đầu trần)
Trong nghiã dầu dãi dãi dầu mà ra
Em nghe ai hát lời ca
Thích nhất câu láy ...ý a... qua cầu

"Qua cầu ngả nón trông cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ em sầu bấy nhiêu "
Mong gì hư trúc biết yêu
Gió đưa gió đẩy vừa xiêu xiêu lòng

Gió ngừng trúc lại thong dong
Sử kinh cùng với mõ chuông ...vui đời
Theo dòng nước chảy về khơi
Qua cầu ai sẽ nhớ người đang mơ

Mơ người tặng một bài thơ
Bài thơ bốn chữ "qua cầu gió bay "

Nghe thế , chàng thao thao bất tuyệt :

-Câu thơ bốn chữ qua cầu
Gió bay hờ hững về đâu bên người .
Điệu buồn cuối nẽo thiên thu
Cũng về đây góp tiếng ru ơi à
À ơi người ở nơi xa
Có nghe con nước chảy qua bên cầu .
Ở đây nước chảy chân cầu ,
Hồn soi bóng nước tình hư hao tình .
Thiếu Lâm , từ dựng trường đình ,
Thiên Sơn nguyệt hạ hồn sinh tử phù .
Trăng rằm , mười sáu trăng lu ,
Ai trông ai thất thể như người vọng phu ... nhớ người .
Xin ai đó chớ vội cười
Cười người là để hở mười cái răng .
Một hai ba bốn và năm
Cộng thêm sáu bảy là đam mê nhiều .
Ca li thoáng bóng phù kiều ,
Riêng đây một cõi tịch liêu vô cùng .
Tiếng kinh tiếng mõ chập chùng ,
Thông đưa tiếng kệ trúc lồng bóng hư .
Bỏ ngoài tiếng gọi tâm tư ,
Bỏ ngoài cả tiếng gọi từ cõi mê .

Thơ người tiếng gió thoảng bay
Qua cầu còn vọng à ơi điệu buồn .(HTT)

Em mang tâm trạng Chu Chỉ Nhược :

- Từ trên đỉnh núi Nga Mi
Tóc thề chưa cắt xuân thì chưa phai
Muốn qua Lâm Tự trần ai
Băng rừng vượt suối dặm dài nhớ thương

Trúc mơ trúc mọc bên đường
Em mang một chút sầu tương ... đi tìm
Gió ơi xin gió lặng im
Cho em nghe tiếng trái tim nhịp nhàng

Trên sông bắc chiếc cầu ngang
Trúc lay theo gió nghiêng sang bên này
Bài thơ bốn chữ cầm tay
Qua cầu gió cuốn thơ bay mất rồi ...

Bắt đền ngại qúa đi thôi !

Chàng không ngại tí nào :

- Xin đền người một lời thơ
Như hoa phong nụ bao năm chờ
Trăng rằm hò hẹn vườn ai đó
Có phải hoài công chờ người mơ ?

Xin đền người một điệu ru
Êm êm như từ cõi sương mù
Ca dao lời mẹ ru ngày đó
Trong nắng hanh vàng chiều đầu thu .

Xin đền người một giọng ca
Thoát lên từ đáy trái tim , và
Ngập tràn buồng phổi còn e ấp
Bay đến bên cầu dội âm ba .

Xin đền người một bàn tay
Để vin cành trúc về bên này
Và người sẽ bước qua cầu đoạn
Nhưng gió vô tình thổi trúc bay .

Ta chờ người từ bao nhiêu năm
Trăng thu ngơ ngác chết bên thềm
Hồn xanh núi biếc tàn cây cỏ
Vào cõi trăm năm hay ngàn năm ?

Ta chờ người , rồi bao nhiêu lâu ?
Sông Tương sóng réo nước dâng sầu
Đầu ghềnh cuối bãi người đâu nhỉ ?
Tìm người ta biết tìm nơi nao ?

A Đ em ơi cho hỏi thăm
Nếu đem thơ dán vào nơi ... nhầm ?
Đố vui đâu phải nơi thơ thẩn
Rồi sẽ bị rầy em chịu không ? (HTT)

Em chịu ngay :

- Chịu rầy thêm nữa dạ chưa sao
Lấy đủ bây nhiêu những ngọt ngào
Đợi nắng xuân vàng tô áo thắm
Gói tròn thương nhớ giữa chiêm bao

Có phải trúc hư trúc lá xanh
Thân cây đen nhánh đốt ra cành
Một mình một cõi trong chiều gió
Trúc hỏi bài thơ .... ai nhớ anh ?

Nhớ người hiu hắt mấy mùa trăng
Năm tháng trôi qua mộng ước thầm
Tay níu hư không hoài tưởng trúc
Ngả sầu nghiêng xuống giấu tình câm

Không đâu...cơn gió ào đến tạt mưa làm mờ khung cửa kiếng , chàng ngẩn ngơ :

- Em còn đứng ở bên cầu
Hay là Em đã đi đâu mất rồi ? (HTT)

Em nghe buồn đến ngập lòng :

-Em còn đứng ở bên cầu
Hôm nay em mặc áo mầu hồng tươi
Thoáng như con mắt biết cười
Chớp qua nháy lại sợ trời đổ mưa

Nếu mà không có anh đưa
Đợi khi nắng xuống xế trưa là cùng
Đường xa không có bước chung
Em buồn chợt biết nhớ nhung ngập lòng

May sao gió nhẹ trời trong
Mây trắng quên nỗi chờ mong nhớ người
Em theo cuối nẻo mây trôi
Em biết sẽ gặp anh ngồi đợi em...

Ngoài trời đã tạnh mưa tự bao giờ , khi chàng quay lưng , em lén bỏ đi không từ giã , lúc chàng quay lại ...chỉ còn thấy màu đỏ của đóa hoa hồng trên bàn ....như mơ :

- Quen nhau đâu phải chuyện khác thường
Ghép thơ làm mộng nối yêu thương
Nhưng Em không muốn tình say đắm
Riêng để mình Anh nỗi vấn vương

Hôm đó trên cầu đứng bơ vơ
Anh hồi tưởng lại mối tình thơ
Em ở bên kia xa cách quá
Có phải tan rồi một giấc mơ ???

Hôm nay Anh trở lại bên cầu
Có chăng , còn lại mối tình sâu
Nhớ Em Anh sẽ đi tìm mãi
Nào biết bây giờ Em ở đâu ??? (HTT)

Mai Thị Kỷ Niệm
Post Reply