Hoàng Sa Hành
Hoàng Sa Hoàng Sa ải biển Đông
Cát in nước lộng bóng tiên rồng
Chân mây viền sóng hoa đơm trắng
Những hải trình đi giữa mênh mông
Buổi ấy cá bay đùa chiến hạm
Én giao mùa rộn rả trên không
Cờ thảnh thơi bay vàng một cõi
Súng say sưa hải pháo bưng nòng
Những người đi an dân giữ nước
Nhớ không người bến đợi bờ mong
Chợt đêm nay giặc về chiếm biển
Từng hồi còi nhiệm sở tác chiến
Tích-tích-te đây tích tích-te
Hải pháo giận lửa trào ra miệng
Tàu phùng mang hai máy tiến full
Bẩy mươi hai bắn nhanh, tự khiển
Ngang nòng. Bắn thẳng. Hướng hai giờ
Đạn hai mươi dệt đường đông tiến
Người xạ thủ mặt trở màu nâu
Tay xiết cò mắt chong răng nghiến
“Bọn Tàu kia ai ngán mày đâu
Đù má tao sẽ chơi tới bến”(1)
Phòng tai đang dập lửa sân sau.
Nước vòi rồng pha với máu đào
Nhìn lên. Đài chỉ huy vừa xụp
Lửa rực trời. Nến thắp trên cao
Khói súng dâng hương đưa tử sĩ
Hạm trưởng hạ quyết tâm. Theo tàu
“Nhật Tảo lửa hồng oanh thiên địa”
Tàu không về. Ta không về đâu.
Biển đã tràn vào đầy hầm máy
Máu anh hùng đổ lửa trên boong
Tàu và ta bềnh bồng cùng biển
Ngạo nghễ cười da sắt lòng son
Tàu còn nổi và ta còn thở
Hai mươi ly tiếng súng vẫn giòn
Cùng lắm là đồng quy ư tận
“Chết cha mày đền tội nghe con”
Người xạ thủ ngã nằm trên súng
Cười nhìn theo tàu giặc chìm dần
Hơi thở đọng giữa trời bất khuất
Ta ở đây nhậm chức thủy thần
Hạm phó truyền nhiệm sở đào thoát
Người giữ tàu còn lại một chân
Tay lái điện đã ngưng hoạt động
Vận chuyển tay hướng giặc mà đâm
Sau Lưng ta Cam Tuyền Quang Ảnh
Trước mặt ta Duy Mộng, Quang Hoà
Ta ở lại làm người giữ biển
Vẽ cơ đồ giữa cõi bao la
Đảo hàng hàng ơn nhà nợ nước
Biển xanh xanh nghĩa mẹ tình cha
Muôn thuở rạng ngời hồn biển đảo
Anh linh hạm trưởng Nguỵ Văn Thà
Nhật Tảo vào cuối đời chinh chiến
Xác tàu còn ôm chân Hoàng Sa
Phi Văn Nghệ
20210914
(1) Lời Lê Văn Tây. Tất Ngưu kể
Hoàng Sa Hoàng Sa ải biển Đông
Cát in nước lộng bóng tiên rồng
Chân mây viền sóng hoa đơm trắng
Những hải trình đi giữa mênh mông
Buổi ấy cá bay đùa chiến hạm
Én giao mùa rộn rả trên không
Cờ thảnh thơi bay vàng một cõi
Súng say sưa hải pháo bưng nòng
Những người đi an dân giữ nước
Nhớ không người bến đợi bờ mong
Chợt đêm nay giặc về chiếm biển
Từng hồi còi nhiệm sở tác chiến
Tích-tích-te đây tích tích-te
Hải pháo giận lửa trào ra miệng
Tàu phùng mang hai máy tiến full
Bẩy mươi hai bắn nhanh, tự khiển
Ngang nòng. Bắn thẳng. Hướng hai giờ
Đạn hai mươi dệt đường đông tiến
Người xạ thủ mặt trở màu nâu
Tay xiết cò mắt chong răng nghiến
“Bọn Tàu kia ai ngán mày đâu
Đù má tao sẽ chơi tới bến”(1)
Phòng tai đang dập lửa sân sau.
Nước vòi rồng pha với máu đào
Nhìn lên. Đài chỉ huy vừa xụp
Lửa rực trời. Nến thắp trên cao
Khói súng dâng hương đưa tử sĩ
Hạm trưởng hạ quyết tâm. Theo tàu
“Nhật Tảo lửa hồng oanh thiên địa”
Tàu không về. Ta không về đâu.
Biển đã tràn vào đầy hầm máy
Máu anh hùng đổ lửa trên boong
Tàu và ta bềnh bồng cùng biển
Ngạo nghễ cười da sắt lòng son
Tàu còn nổi và ta còn thở
Hai mươi ly tiếng súng vẫn giòn
Cùng lắm là đồng quy ư tận
“Chết cha mày đền tội nghe con”
Người xạ thủ ngã nằm trên súng
Cười nhìn theo tàu giặc chìm dần
Hơi thở đọng giữa trời bất khuất
Ta ở đây nhậm chức thủy thần
Hạm phó truyền nhiệm sở đào thoát
Người giữ tàu còn lại một chân
Tay lái điện đã ngưng hoạt động
Vận chuyển tay hướng giặc mà đâm
Sau Lưng ta Cam Tuyền Quang Ảnh
Trước mặt ta Duy Mộng, Quang Hoà
Ta ở lại làm người giữ biển
Vẽ cơ đồ giữa cõi bao la
Đảo hàng hàng ơn nhà nợ nước
Biển xanh xanh nghĩa mẹ tình cha
Muôn thuở rạng ngời hồn biển đảo
Anh linh hạm trưởng Nguỵ Văn Thà
Nhật Tảo vào cuối đời chinh chiến
Xác tàu còn ôm chân Hoàng Sa
Phi Văn Nghệ
20210914
(1) Lời Lê Văn Tây. Tất Ngưu kể
Hoàng sa ngày tháng cũ!
47 năm lá thư xanh
Bay qua bay lại giật dành nổi trôi
Nhìn nhau lòng bỗng bồi hồi
Kìa trăng đáy nước, lưng trời sóng reo
47 năm vẫn hút heo
Tượng đài tưởng niệm mốc meo hải hà
Ta về thăm viếng Hoàng sa
Viếng bia mộ cũ là đà bụi bay!
47 năm ở nơi này
Nhang tàn khói lạnh mù say cát nồng
Ở nơi đây chỗ hư không
Thời gian mờ ảo bụi hồng hiếm hoi!
47 năm vẫn lạc loài
Mối thù truyền kiếp vẫn soi dấu đời
Thắp lên ngọn đuốc dân tôi
Làm bia tưởng niệm dựng lời nhớ ơn!
47 năm dỗi với hờn
Dân đen dằn vặt bao cơn thái bình!
Nhập nhằng giữa chốn vô minh
Không không có có ác tinh tràn đầy!
47 năm một chút đây
Châm thêm tâm sự những ngày ly hương
Hoàng sa hải đảo dị thường
Tiền nhân gầy dựng quê hương hiền lành
47 năm phải không anh?
Tây Nguyên, Bản Giốc, biển xanh bạc màu
Trăm năm bia đá còn đâu
Nghìn năm bia miệng mai sau vẫn còn!
47 năm chuyện nước non
Chận quân xâm lược vẫn còn thiết tha?
Dù cho bút gãy gươm tà
Khắc lên lệ đá Hoàng sa đời đời!
47 năm tóc bạc thôi
Bàn tay phủ lớp da mồi thời gian
Đá vàng nung nấu ruột gan
Gọi nhau hà tất còi vang hải hành?
47 năm biển và Anh
Thời gian hun đúc rành rành giấc mơ
Mơ ngày rực sáng màu cờ
Mẹ hiền thôi khóc, tuổi thơ rạng ngời...
47 năm đất nước tôi
Có còn tiếng hát yêu đời nữa không
Thành đô phố thị bềnh bồng
Theo con sóng vỗ mênh mông mịt mù…
NTTanh
210916
HÀNH BIỂN ĐÔNG
Giữa biển xanh đảo nối tiếp đảo
Lớp sóng nhấp nhô nổi cát vàng
Từng rặng san hô chim tránh bão
Tay ôm súng trận đợi xuân sang
Đêm ngắm sao băng nghe biển hát
Chợt hồi hải pháo nổ vang vang
Xuồng phao vượt sóng người đào thoát
Biển nước mênh mông quật phũ phàng
Biển lặng gió yên sóng hững hờ
Trời xanh mây trắng đâu bến bờ
Cứ trôi trôi mãi theo chiều gió
Vững lái bền gan phải đợi chờ
Hừng sáng về chiều thêm đói khát
Nằm nghe sương lạnh nỗi bơ vơ
Ánh đèn chợt sáng đêm kề sát
Kỳ tích đong đầy nỗi ước mơ
Bạn bè còn sống ta còn sống
Trên vai nặng ghánh nợ non sông
Thù này có lẽ rồi sẽ chóng
Quyết một lần đi phải trả xong
Đồng Văn
biển xa… nhớ "nhỏ"
sóng kéo nhau về quanh biển đảo
chiều buông nắng quái cát ươm vàng
hải âu thấp thoáng trời như bão
gío thổi mây vần nước huyễn hoang
sóng vỗ nghe buồn muôn tiếng hát
không gian lồng lộng rộn ràng vang
mưa rơi nặng hạt bao vòng thoát
nắng ngả phương nao cảnh phũ phàng!
chiến hạm lênh đênh tràn nhớ... "nhỏ"
thành đô cách biệt mấy biên bờ?
đường xưa ngập lá vàng trong gío…
áo trắng trường tan vẫn ngóng chờ?
quấn vội khăn choàng lần tưởng khát
đâu đây dáng mỏng thoáng vu vơ
nụ cười hóm hỉnh khi ngồi sát
kỷ niệm hôm nào... chỉ mộng mơ!
hạm vẫn bập bềnh như cuộc sống
đài cao nghiêng ngả ánh đèn chong
"lên ca cách mạng" trời đen hổng… (*)
lính biển hải hành nhất định xong!
vu sơn
(*) thuật ngữ của mấy chàng hào hoa đi ca khoảng nửa đêm đến gần sáng.
Tưởng Niệm 74 Tử Sĩ Hoàng Sa
Hoàng Sa tử sĩ được vinh danh
74 anh hùng đã liệt oanh
Thân xác vùi chôn nơi biển cả
Tượng đài bia đá khắc tên anh
Hy sinh chiến đấu vì tâm nguyện
Bảo vệ non sông giải đất lành
Viễn xứ lòng ai còn nhớ đến
Về đây dâng kính đóa hoa xanh
LT Chín
47 năm lá thư xanh
Bay qua bay lại giật dành nổi trôi
Nhìn nhau lòng bỗng bồi hồi
Kìa trăng đáy nước, lưng trời sóng reo
47 năm vẫn hút heo
Tượng đài tưởng niệm mốc meo hải hà
Ta về thăm viếng Hoàng sa
Viếng bia mộ cũ là đà bụi bay!
47 năm ở nơi này
Nhang tàn khói lạnh mù say cát nồng
Ở nơi đây chỗ hư không
Thời gian mờ ảo bụi hồng hiếm hoi!
47 năm vẫn lạc loài
Mối thù truyền kiếp vẫn soi dấu đời
Thắp lên ngọn đuốc dân tôi
Làm bia tưởng niệm dựng lời nhớ ơn!
47 năm dỗi với hờn
Dân đen dằn vặt bao cơn thái bình!
Nhập nhằng giữa chốn vô minh
Không không có có ác tinh tràn đầy!
47 năm một chút đây
Châm thêm tâm sự những ngày ly hương
Hoàng sa hải đảo dị thường
Tiền nhân gầy dựng quê hương hiền lành
47 năm phải không anh?
Tây Nguyên, Bản Giốc, biển xanh bạc màu
Trăm năm bia đá còn đâu
Nghìn năm bia miệng mai sau vẫn còn!
47 năm chuyện nước non
Chận quân xâm lược vẫn còn thiết tha?
Dù cho bút gãy gươm tà
Khắc lên lệ đá Hoàng sa đời đời!
47 năm tóc bạc thôi
Bàn tay phủ lớp da mồi thời gian
Đá vàng nung nấu ruột gan
Gọi nhau hà tất còi vang hải hành?
47 năm biển và Anh
Thời gian hun đúc rành rành giấc mơ
Mơ ngày rực sáng màu cờ
Mẹ hiền thôi khóc, tuổi thơ rạng ngời...
47 năm đất nước tôi
Có còn tiếng hát yêu đời nữa không
Thành đô phố thị bềnh bồng
Theo con sóng vỗ mênh mông mịt mù…
NTTanh
210916
HÀNH BIỂN ĐÔNG
Giữa biển xanh đảo nối tiếp đảo
Lớp sóng nhấp nhô nổi cát vàng
Từng rặng san hô chim tránh bão
Tay ôm súng trận đợi xuân sang
Đêm ngắm sao băng nghe biển hát
Chợt hồi hải pháo nổ vang vang
Xuồng phao vượt sóng người đào thoát
Biển nước mênh mông quật phũ phàng
Biển lặng gió yên sóng hững hờ
Trời xanh mây trắng đâu bến bờ
Cứ trôi trôi mãi theo chiều gió
Vững lái bền gan phải đợi chờ
Hừng sáng về chiều thêm đói khát
Nằm nghe sương lạnh nỗi bơ vơ
Ánh đèn chợt sáng đêm kề sát
Kỳ tích đong đầy nỗi ước mơ
Bạn bè còn sống ta còn sống
Trên vai nặng ghánh nợ non sông
Thù này có lẽ rồi sẽ chóng
Quyết một lần đi phải trả xong
Đồng Văn
biển xa… nhớ "nhỏ"
sóng kéo nhau về quanh biển đảo
chiều buông nắng quái cát ươm vàng
hải âu thấp thoáng trời như bão
gío thổi mây vần nước huyễn hoang
sóng vỗ nghe buồn muôn tiếng hát
không gian lồng lộng rộn ràng vang
mưa rơi nặng hạt bao vòng thoát
nắng ngả phương nao cảnh phũ phàng!
chiến hạm lênh đênh tràn nhớ... "nhỏ"
thành đô cách biệt mấy biên bờ?
đường xưa ngập lá vàng trong gío…
áo trắng trường tan vẫn ngóng chờ?
quấn vội khăn choàng lần tưởng khát
đâu đây dáng mỏng thoáng vu vơ
nụ cười hóm hỉnh khi ngồi sát
kỷ niệm hôm nào... chỉ mộng mơ!
hạm vẫn bập bềnh như cuộc sống
đài cao nghiêng ngả ánh đèn chong
"lên ca cách mạng" trời đen hổng… (*)
lính biển hải hành nhất định xong!
vu sơn
(*) thuật ngữ của mấy chàng hào hoa đi ca khoảng nửa đêm đến gần sáng.
Tưởng Niệm 74 Tử Sĩ Hoàng Sa
Hoàng Sa tử sĩ được vinh danh
74 anh hùng đã liệt oanh
Thân xác vùi chôn nơi biển cả
Tượng đài bia đá khắc tên anh
Hy sinh chiến đấu vì tâm nguyện
Bảo vệ non sông giải đất lành
Viễn xứ lòng ai còn nhớ đến
Về đây dâng kính đóa hoa xanh
LT Chín