TUỔI BIẾT BUỒN
Sống làm chi bạc đầu non thế kỷ
Để chỉ ngồi suy nghĩ nỗi cô đơn
Là thời gian chính xác tuổi biết buồn
Ôi khủng khiếp từng hoàng hôn buông xuống
Đêm lạnh lùng từng khớp xương đau đớn
Sự lặng câm lởn vởn suốt đêm dài
Mắt ráo hoảnh nằm ngóng tiếng chân ai
Chỉ là gió hiên ngoài chiếc lá rụng
Ngày cuối tuần ngồi xe lăn lững thững
Nơi công viên nhìn những bóng người đi
Nghe gió thổi tàng lá thấp thầm thì
Chả dính níu những gì nơi chốn đó
Từ khi nao bỗng dưng thành phế bỏ
Nào ai muốn tuổi thọ với buồn đau
Chỉ mong sao cái chết đến thật mau
Ôi sung sướng qua đêm sâu không dậy
Người y tá mở cửa phòng chợt thấy
Hý hoáy ghi ông ấy đã qua đời
Tấm drap trắng kéo vội phủ mặt người
Hai lao công vào lôi qua nhà xác
Niềm mong ước của nhiều người tuổi hạc
Sống làm chi đầu bạc gối lỏng lơ
Chẳng còn chi mà mong ước mộng mơ
Ngoài cái chết bất ngờ và êm ái
Đồng Văn
Sống làm chi bạc đầu non thế kỷ
Để chỉ ngồi suy nghĩ nỗi cô đơn
Là thời gian chính xác tuổi biết buồn
Ôi khủng khiếp từng hoàng hôn buông xuống
Đêm lạnh lùng từng khớp xương đau đớn
Sự lặng câm lởn vởn suốt đêm dài
Mắt ráo hoảnh nằm ngóng tiếng chân ai
Chỉ là gió hiên ngoài chiếc lá rụng
Ngày cuối tuần ngồi xe lăn lững thững
Nơi công viên nhìn những bóng người đi
Nghe gió thổi tàng lá thấp thầm thì
Chả dính níu những gì nơi chốn đó
Từ khi nao bỗng dưng thành phế bỏ
Nào ai muốn tuổi thọ với buồn đau
Chỉ mong sao cái chết đến thật mau
Ôi sung sướng qua đêm sâu không dậy
Người y tá mở cửa phòng chợt thấy
Hý hoáy ghi ông ấy đã qua đời
Tấm drap trắng kéo vội phủ mặt người
Hai lao công vào lôi qua nhà xác
Niềm mong ước của nhiều người tuổi hạc
Sống làm chi đầu bạc gối lỏng lơ
Chẳng còn chi mà mong ước mộng mơ
Ngoài cái chết bất ngờ và êm ái
Đồng Văn